KỶ VẬT
Như mọi ngày, chừng năm giờ ông Hoàng trở
dậy ra sân tập thái cực khí công thập bát thức rồi đến bộ bàn ghế đá ở
góc sân thực thi công nghệ pha chế để chậm rãi ngồi thưởng thức chén trà nóng
ban mai. Mọi thứ cô cháu đã để sẵn cho
ông: tràThái Nguyên - mua tận gốc - lấy từ trong búp sen ao nhà được gói hờ
trong đó từ tối hôm qua, chiếc ấm nấu nước nhỏ xíu, bình đựng nước mưa trong
vắt múc từ cái chum lớn hứng trực tiếp khi có mưa, chiếc đèn cồn và bộ ấm chén
đã được ông tráng nước sôi sau mỗi lúc thưởng trà đặt gọn trong cái thố sành có
nắp đậy. Tập thể dục và uống trà sớm là thói quen của ông từ hồi còn ở chiến
trường mà trà thường là thứ lá uống được nhần nhận
đắng bỏ trong ca quân dụng nấu nước suối. Xong xuôi, ông cầm kéo và cái bình
xịt nhỏ chống gậy ra vườn phong lan trước sân rồi quanh quẩn chăm bẵm từng cành
lan cho đến tận trưa.
Ông Hoàng nghỉ hưu với cấp bậc trung tướng,
đem theo cô cháu nội làm cán bộ phòng nông nghiệp huyện về ở ngôi nhà thờ họ mà
ông là vai trưởng ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Ngôi nhà ngói cổ ba gian hai
chái có sân lát gạch tàu có ao sau nhà và vườn cây ăn quả phía trước có tường
gạch bao quanh cao chừng một mét. Việc đầu tiên ông Hoàng treo cành phong lan
đã theo ông qua bao chiến dịch lên một thân cây đã trụi lá do lâu ngày không ai
ngó ngàng đến. Từ cành phong lan ấy bạn bè con cháu thấy ông yêu thích loài hoa
này nên gặp nó ở đâu thấy đẹp là mua tặng ông cho đến giờ đã thành một vườn lan
đủ loại cho ông say mê chăm sóc hàng ngày. Chơi phong lan vừa hao tài vừa tổn
lực, khi nó đã phát triển quá sức với tuổi ông thì cô cháu gái bèn nhờ một
người bạn chuyên gia của lĩnh vực này làm cùng cơ quan thường xuyên đến xử lý kỹ thuật,... Có vậy nhưng ông vẫn cứ để
nửa ngày như ta biết để chăm loài hoa yêu quí này mà phần lớn thời gian là dành
cho cành phong lan ông mang từ chiến trường về.
Đang lúi húi sửa sang ngắm nghía... Bỗng một vòng tay ôm xiết từ phía sau lưng,
ông Hoàng dật mình quay lại:
- Ô cháu Phong! Ra Hà Nội từ bao giờ?
- Dạ từ Nội Bài cháu đi thẳng đến đây!
- Ôi cháu tôi... ! Ông Hoàng thì thầm, hai
hàng nước mắt lăn dài trên má.
- Ngày nào má cháu cũng nhắc nhở... Thường
xuyên thăm hỏi bác Hoàng... Thế là cháu quyết định phải ra tận nơi coi bác
ra sao chứ không thăm hỏi bằng thư từ, điện thoại... Ông Hoàng lập cập dắt Phong đến bên cành
phong lan đang trổ hoa rực rỡ một màu trắng trinh nguyên giữa vườn, cành hoa
ông đem từ chiến trường về:
- Nó đây! Nó đã giữ lại một phần thân thể
của ba cháu...
*
* *
Chỉ huy sở bị địch phát hiện. Lập tức một
trận oanh kích của đủ loại hoả lực chà đi xát lại hết đợt này đến đợt khác suốt
cả đêm hôm ấy và ngày hôm sau. Rất may sư đoàn bộ không hề gì do công sự chắc
chắn và rút kịp sau trận oanh kích thăm dò đầu tiên của lũ trực thăng thám báo.
Duy có Trung, một chiến sĩ trong trung đội bảo vệ, đã hi sinh do làm nhiệm vụ
cảnh giới trên mặt đất. Trung là chiến sĩ
người Củ Chi được giao nhiệm vụ bảo vệ thủ trưởng Hoàng. Anh nhanh nhẹn,
tháo vát chiến đấu gan lì dũng cảm và cũng rất
thông minh sáng dạ nên được rút lên sư đoàn. Thủ trưởng Hoàng thương anh
như thương cậu em út. Sáng sáng anh vẫn thường cùng tập thể dục với ông, múc
nước suối về đun sôi dành dụm và kiếm trà cho ông uống sáng. Trung hi sinh, ông
như đứt từng khúc ruột, nhưng trước đơn vị ông không tỏ ra một khoảnh khắc mềm
yếu nào, tinh mắt một chút trong phút nghỉ ngơi ngắn ngủi ta thấy mắt ông xa
xăm vô hồn mặt đanh lại... Rồi nửa tháng sau, ông dắt theo một tiểu đội bảo vệ
đêm đến cắt rừng trở về nơi đóng quân nọ. Thầy trò hì hục đào bới tìm kiếm đến
gần sáng cũng chẳng thấy gì. Trước khi quay lại đơn vị, các chiến sĩ mắc
võng cho ông ngả lưng giây lát. Mệt quá
ông thiếp đi... Trong mơ bỗng thấy một bông lan trắng toát như bay lại
mình... Ông giật mình tỉnh giấc, dụi mắt
nhìn... Mơ hay thực? Ngay trên đầu,
trong những giọt ánh sáng ban mai đầu tiên lọt xuống khu rừng rậm này hiển hiện
một cành phong lan nở rộ một bông hoa trắng . Ông đứng thẳng dậy chăm chú nhìn
thì thấy ngay trên bông hoa ấy có một vật màu đen tựa bàn tay người, như có
linh tính mách bảo ông vội vàng ôm chặt thân cây trườn người lên lột cành phong
lan xuống. Mọi người xúm xít vây quanh. Thật kỳ lạ, đúng là bàn tay trái người
đã khô lại, ở một ngón có đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc trên mặt có khắc hai chữ
T và L khéo léo lồng vào nhau. Cả đơn vị ai cũng biết đó là chiếc nhẫn của Trung
hì hụi mài gọt cắt giũa vào những lúc nghỉ ngơi suốt mấy tháng trời từ mảnh xác
máy bay nhặt được và L là Liên tên người vợ du kích Củ Chi đã tiễn anh vào bộ
đội giải phóng lúc Phong, con trai của hai người 7 tuổi. Ông Hoàng lấy chiếc
khăn thận trọng gói bàn tay của Trung, bên ngoài còn bọc thêm một lớp vải dù rồi cất vào xắc cốt công vụ đoạn thắp
hương vái lạy tạm biệt hương hồn người chiến sĩ trẻ với tâm nguyện sẽ quay lại
tìm những phần thi thể còn lại. Ông buộc cành phong lan toòn teng vào ba lô rồi
cùng các chiến sĩ bảo vệ cắt rừng trở về đơn vị. Từ đó trên mọi nẻo đường chiến
trường khốc liệt, nơi mà chiến đấu và hi
sinh luôn cận kề với mọi người lính quân cũng như tướng, những kỷ vật ấy
luôn bên ông. Cành phong lan chỉ rời chiếc ba lô con cóc khi đến một nơi đóng
quân để nằm vắt vẻo trên một cành cây cạnh hầm chỉ huy còn bàn tay thì lúc nào
cũng nằm trong xắc cốt công vụ, vật bất
ly thân, kể cả lúc ông ngủ.
Đêm ấy đơn vị đóng quân trên một quả đồi.
Ông Hoàng đang ngồi làm việc với các sĩ quan trực thuộc bên tấm bản đồ quân sự
chợt cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, hai mắt díp lại cố cưõng cũng không nổi, ông vội
vã chui ra khỏi hầm chỉ huy vươn vai làm các động tác thể dục chống mệt mỏi rồi
trở vào làm việc tiếp. Mọi cố gắng đều vô hiệu, ông gục xuống bàn một bên má úp
xuống chiếc xắc cốt ngủ thiếp đi, các sĩ quan thương thủ trưởng quá vất vả ngồi
lặng yên bên ông... Chợt ông Hoàng bừng tỉnh, dõng dạc ra lệnh:
- Các đơn vị lập tức rời khỏi nơi đóng
quân, cấp tốc cắt rừng hành quân theo hướng tây bắc. Địa điểm đến sẽ được phổ
biến trên đường hành quân!
Lệnh được khẩn trương thi hành song trong
đầu các sĩ quan tham mưu các chỉ huy đơn vị đều luẩn quẩn một dấu hỏi: sao
chẳng thấy một dấu hiệu gì nơi quân báo và cả trong linh cảm chiến trường khá
nhạy bén của những sĩ quan đánh dư trăm trận? Rồi cũng chỉ mười lăm phút sau,
nhiều loạt tiếng nổ đinh tai và một vầng bão lửa trùm kín sau lưng đơn vị nơi
họ vừa mới rút đi... Đến chỗ tập kết, kiểm tra lại toàn đơn vị đều bình an vô
sự chỉ có bộ phận thu dọn bảo mật chỗ đóng quân một tích tắc chủ quan rút chậm
nên đã hi sinh tất cả. Số là trong những giây phút thiếp đi trên bàn, tai ông Hoàng
bỗng nghe văng vẳng tiếng gọi dồn dập của Trung: thủ trưởng! Thủ trươ...
ưởng! Cho đơn vị rút ngay , B52 rải bom toạ độ toàn khu vực đóng quân...
Sau này, trên các nẻo đường chiến dịch cho
đến ngày toàn thắng, một vài lần ông Hoàng cũng nhận được sự nhắc nhở trong
chiêm bao từ người lính ấy và đều được xác tín.
Một ngày đầu tháng 5-1975, ông Hoàng về Củ
Chi tìm đến nhà Trung. Vết tích chiến tranh của vùng đất thép bom cày đạn xới
vẫn còn nguyên vẹn. Tiếp ông trong căn nhà tranh mà năm lần bảy lượt dựng đi
dựng lại, bà Liên nghẹn ngào bên bàn thờ chồng:
- Ảnh dặn em lo nuôi con, giữ dìn sức khoẻ...
Thây kệ nhà cửa đồ đạc, ngày chiến thắng ảnh về xây nhà lầu sắm đồ xịn cho mẹ
con em dùng, vậy mà... Anh ơi, chỉ huy của anh về thăm đây nè... !
Ông Hoàng thắp hương , đứng lặng hồi lâu
bên bàn thờ người đồng đội cực kỳ thân thương. Nhìn Phong, cậu con trai từ lâu
đã đến đứng cạnh mẹ nay đang học năm cuối cùng của bậc phổ thông , ông Hoàng
như thấy lại người lính bảo vệ của mình, cha con họ giống nhau quá chừng. Ông
kéo Phong lại bàn, lấy ra một tấm bản đồ nhỏ giải thích:
- Đây là vùng đơn vị đóng quân, chỗ có đánh
dấu bằng bút chì màu đỏ là nơi ba cháu hi sinh, bác và đồng đội đã về tìm mà
chưa thấy thi thể của ba cháu, bác đưa bản đồ này và giao cho cháu trách nhiệm
tìm và đưa ba về với mẹ con.
Trước lúc chia tay, ông Hoàng lấy từ túi áo
ngực một hộp nhỏ màu đỏ cẩn thận trao cho bà Liên, hộp đựng chiếc nhẫn Trung
làm từ mảnh máy bay Mỹ bị bắn rơi...
*
* *
Phong dìu ông Hoàng vào ngồi trên bộ bàn
ghế bằng đá để ở góc sân:
- Bác ơi! Đã bao lần hai má con cháu đi về
tận nơi theo tấm bản đồ bác cho mà không thể nào tìm được một chút gì của ba
cháu. Ông Hoàng ngồi bất động mắt đăm đăm nhìn về phía chân trời nam như hồi
tưởng, như đắn đo... Một lát, ông quyết đoán đứng bật dậy lật đật dắt tay Phong
đi vào nhà. Đến trước bàn thờ đặt ngay giữa nhà ông thắp ba nén nhang rồi lầm
rầm khấn:
-... Chú có linh thiêng thì chứng giám cho
lòng thành của vợ con... Chú đã theo anh đi khắp chiến trường miền nam, về ở
với anh nơi vùng quê ngoại thành Hà Nội, vợ con
đã tìm chú suốt bao năm nay mà không được, nay cháu ra đây anh phải rứt
ruột trao lại một phần thân thể của chú để vợ con luôn được bên chú...
Ông Hoàng chỉ tay lên một cái hộp bằng sứ
màu xanh ngọc đã được gắn kín để trên chiếc bàn sơn son thếp vàng ngay sau bát
hương:
-Trong đó là bàn tay trái của ba cháu có đeo chiếc nhẫn mà bác đã trao
cho má ngày mới giải phóng, bàn tay nằm yên lành trong cành phong lan mà khi
nãy bác đã chỉ cho cháu. Tất cả đều do sự mách bảo kỳ diệu mà bác đã tìm được
nơi ba cháu hi sinh nửa tháng sau đó. Và tất cả cũng cùng đi trận với bác cho
đến ngày toàn thắng... Nay bác giữ
lại cành phong lan, như phần hồn của ba cháu, làm bầu
bạn. Còn bàn tay, bác đã xử lý cho luôn khô sạch
trước khi đặt vào hộp gắn kín, bác giao lại để má con
cháu thờ phụng.
Câu chuyện bàng bạc giữa hư và thực giữa quá khứ và hiện tại đã nói lên tình cảm sâu sắc giữa đồng đội, giữa người chỉ huy và chiến sỹ. Thật khó phân biệt là người sống luôn nhớ người đã khuất hay người chết vẫn nhớ đến và tìm cách phù hộ cho người sống. Chính điều này cũng là điều nổi bật khác biệt giữa chuyện này với hàng ngàn chuyện khác chỉ nói đến khía cạnh người sống nhớ người đã khuất.
Trả lờiXóaChuyện của anh luôn đan sen giữa quá khứ và hiện tai như định mệnh,dầy tính nhân bản.
Trả lờiXóaĐáng lẽ anh nên viết môt bài về kỷ niêm 50 năm ngày cứơi nó thời sự ,gần gũi mọi người dễ thích thú,hưởng ứng hơn !
Chúc anh chi vui,khỏe !
Dieu Huyen than men, cam on em.
XóaVe 50 nam...Anh nghi de nguoi da du va thay co cam xuc thi viet tot hon , boi
Le thu nhat trong buoi ky niem toi hom ay anh da goi gon toan bo hanh trinh hanh phuc cua gia dinh anh chi cung duoc se chia qua tung giai doan cua nguoi than va ban be voi ban be...
Va nua la de moi nguoi viet thi khach quan va thuyet phuc hon.
Cam on nhieu vi nhung nhan xet tinh te cua ban.Toi thuc su cam dong boi ban da chia se voi tam tuong cua toi khi dung truyen ngan nay.
Trả lờiXóa